Thông thường, khi có những
thảm họa xảy ra cho con người, chúng ta thường liên tưởng đến vấn đề tội lỗi:
có phải con người đã làm gì để xúc phạm tới Chúa và làm Ngài giận dữ? Chẳng hạn
tại Brazil, một vụ hỏa hoạn rất lớn đã xảy ra và làm thiệt mạng gần 300 người
chỉ trong vòng 1 đêm. Nơi đây là một Vũ Trường có sức chứa tới 5000 người, một
điểm vui chơi giải trí rất nỗi tiếng cho thanh niên nam nữ Brazil. Đối với văn
hóa Brazil, việc đi đến vũ trường để nhảy nhót, hút thuốc và uống rượu với bạn
bè thì không phải là điều xa lạ với giới trẻ. Theo tôi hiểu, trong lối suy nghĩ
của con người Brazil, việc vui chơi giải trí này không có gi là xấu xa quá đáng
hay trụy lạc. Tuy nhiên, sau vụ hỏa hoạn, có một bài viết cho rằng, cái chết của
những người trẻ tuổi này là một hình phạt của Thượng Đế bởi vì họ đã ăn chơi
trác táng và trụy lạc.
Tin mừng Thánh Luca tường
thuật rằng những người Galileo đã từ chối nộp thuế lên Hoàng Đế Roma bởi vì họ
cho rằng họ là con người của Thiên Chúa; họ không thể nộp thuế cho người ngoại
bang, tức là người Roma lúc bấy giờ. Tin này được loan truyền khắp nơi tại
Gierusalem và trong đền thờ, đã gây phẩn nộ tới quan Hoàng Đế Roma. Chính
Philato đã giết hại những người Galileo này khi họ dâng của lễ trong đền thờ.
Và máu của họ đã hoà lẫn với của lễ hy sinh dâng lên đền thờ. Một số người thời
bấy giờ đã kể câu chuyện này với Chúa Giesu, và họ cũng nghĩ rằng những người
Galileo bị giết hại bởi quan Philato là vì họ mang trọng tội. Cái chết của họ
là do tội lỗi gây ra. Nhưng chúa Giesu đã nói với họ rằng: “Các ngươi tưởng rằng
mấy người xứ Galilê bị ngược đãi như vậy là những người tội lỗi hơn tất cả những
người khác ở xứ Galilê ư? Ta bảo các ngươi: không phải thế. Nhưng nếu các ngươi
không ăn năn hối cải, thì tất cả các ngươi cũng sẽ bị huỷ diệt như vậy.”
Câu nói của Chúa Giesu chứng
tỏ cho chúng ta một điều rằng: không phải Thiên Chúa đã trừng phạt chúng ta bởi
vì chúng ta là kẻ tội lỗi. Thiên Chúa là Đấng xót thương luôn cho chúng ta một
cơ hội để giải thoát chúng ta khỏi tội lỗi và cho chúng ta được sống trong Ân Sủng
của Ngài. Như Chúa nói với Môi-sê nơi bụi gai rằng: “Ta biết nỗi đau khổ của
chúng, nên Ta xuống cứu chúng thoát khỏi tay người Ai-cập và đưa ra khỏi đất ấy
đến miền đất tốt tươi rộng lớn, đất tràn trề sữa và mật.”
Chúng ta thừa nhận một
thực trạng rằng: ai trong chúng ta, ít hay nhiều, cũng xúc phạm tới Chúa cách
này hay cách khác. Nếu Chúa trách tội chúng ta mà luận phạt, thì không ai có thể
xứng đáng trước mặt Chúa cả. Chúa luôn luôn thương xót chúng ta, cho dù con người
đã phản bội Ngài qua nhiều thế hệ khác nhau: từ thời Adong Eva thất sủng, con
người xây tháp Babel lên tới trời, con người thờ ngẫu tượng trong sa mạc, và
con người đã giết Con Thiên Chúa. Tuy nhiên, Thiên Chúa đã kiên nhẫn đồng hành
với chúng ta qua bao năm tháng của cuộc đời, để chờ đợi chúng ta quay trở lại với
Ngài, ăn năn hối cải, và đổi mới trong tâm hồn. Thiên Chúa đối với chúng ta như
là người Cha Nhân Hậu, luôn giang rộng vòng tay để chờ đợi người con hoang đàng
quay trở về và ôm trọn người con vào trong lòng. Cho nên, với Thiên Chúa, ai
trong chúng ta cũng có thêm một cơ hội nữa để làm lại cuộc đời và để trở thành
một người con cái trọn lành của Chúa.
Tôi nghĩ, sẽ có rất nhiều
người trong chúng ta đồng ý với nhau rằng, mùa chay chính là một cơ hội cho
chúng ta đổi mới tâm hồn. đó là một cơ hội của Chúa cho những ai đang quá bận bịu
với cuộc đời, lo công ăn việc làm, lo địa vị trong xã hội, lo nhà cửa, và trăm
thứ lo khác. Đôi lúc, chúng ta quên đi những giá trị căn bản của gia đình, quên
bổn phận với Chúa và với tha nhân. Mùa chay là một cơ hội để chúng ta sống chậm
lại để nhìn lại chính mình trong tương quan với Chúa và tha nhân. Hai chữ “Mùa
Chay” trong tiếng Anh là Lent, xuất phát từ tiếng Latin là Lento, có nghĩa là
slow, là chậm lại. Chúng ta được mời gọi sống chậm lại để trân quý những khoảnh
khắc hiện tại mà chúng ta đang có: những khoảnh khắc thiêng liêng kết hiệp với
Chúa trong kinh nguyện và Thánh Lễ, những khoảnh khắc chia ngọt sẻ bùi trong đời
sống vợ chồng, những khoảnh khắc quý giá trong việc quan tâm và giáo dục con
cái. Khi chúng ta sống chậm lại là chúng ta chia sẻ thời gian của chúng ta với
người khác, và con cái của chúng ta rất cần những điều này.
“Một
người đàn ông đi làm về muộn, rất mệt mỏi và căng thẳng. Cậu bé con mới lên 7
đang đứng đợi người cha yêu dấu trở về nhà ở cửa ra vào. Khi nhìn thấy cha, cậu
bé lại gần, ôm lấy và rụi đầu vào người cha. Bất ngờ cậu bé hỏi: “Bố ơi, mỗi một
giờ bố làm ra bao nhiêu tiền?” Người đàn ông cũng nói cho cậu bé biết rằng mỗi
giờ ông chỉ kiếm được 20 đô. Cậu bé con suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng: “Bố
ơi, bố có thể cho con vay 10 đô được không ạ? Người cha lúc này trở nên tức giận
không kiềm chế nổi mình. Ông nghĩ rằng con mình lại muốn vòi vĩnh những thứ đồ
chơi xa xỉ hay một thứ gì khác mà ông phải đánh đổi hàng giờ làm việc mệt nhọc
mới có được. Ông mắng con và đuổi no về phòng. Cậu bé mắt ươn ướt khi thấy thái
độ giận dữ của cha, cậu lầm lũi đi lên phòng. 1 tiếng sau, người cha cảm thấy
đã nguôi giận phần nào và bắt đầu suy nghĩ về những lời nói của đứa con. Ông
nghĩ chắc hẳn phải có việc gì quan trọng lắm thì cậu mới xin ông 10 đô như vậy
vì chưa bao giờ cậu bé hỏi xin tiền. Người cha lặng lẽ đi lên phòng đứa con và
gõ cửa. Người cha chậm rãi: “Bố nghĩ rồi, có lẽ bố đã hơi nóng. Bố đi làm cả
ngày nên mệt quá. Bố cài 10 đô của con vào cánh cửa rồi nhé!” Cậu bé lao ra cửa,
nhìn bố, mỉm cười. Cậu chạy vào phòng, lật gối lên và mang ra cho người bố 1 xấp
tiền lẻ và hào hứng: “Bố ơi, bây giờ thì con có đủ tiền rồi.” Người cha nghiêm
khắc nhìn con, ông gằn giọng: “Tại sao con vẫn muốn bố cho tiền trong khi đã
có?” Đứa con ngây thơ: “Vì con chưa đủ tiền mà.”Nó nhanh nhảu: “Bố ơi, giờ con
đã có đủ 20 đô rồi. Bố ơi, con có thể mua được 1 tiếng làm việc của bố. Mai bố
nhớ về nhà sớm hơn 1 tiếng ăn cơm với con nhé!” Người cha sững lại, cố kìm dòng
nước mắt. Ông ôm cậu bé vào lòng và nói: “Bố thực sự xin lỗi con trai yêu quý!””
Câu chuyện xúc động cho
chúng ta thấy rằng, chúng ta phải biết sử dụng cơ hội chúa cho để thay đổi cách
nghĩ, cách sống: sống chậm lại, nghĩ khác đi, và yêu thương nhiều hơn.
Và tôi tin rằng, cho dù
chúng ta có bị giam cầm trong tội lỗi hoặc bị bế tắc trong cuộc sống, Chúa vẫn
không bao giờ đóng hai cánh cửa cùng một lúc cả! Nếu cuộc đời có đối xử tệ bạc
và khóa chúng ta lại bằng cửa trước, thì Chúa luôn hé mở một cửa sau cho chúng
ta thoát ra. Cho nên chúng ta phải luôn tin rằng Chúa luôn cho chúng ta một cơ
hội nữa. Có lẽ, một vài người trong chúng ta cũng đã cảm nghiệm sâu sắc rằng,
khi chúng ta bị bế tắc giữa biển nước bao la và màn đêm đen kịt, hải hùng trùng
trùng điệp điệp, chúng ta tưởng rằng Chúa đã đóng cánh cửa cuộc đời của chúng
ta. Nhưng không, Chúa đã hé mở một cánh cửa khác để chúng ta được trôi dạt vào
bến bờ của sự bình yên và tự do.
Giáo Hội đã cho chúng
ta rất nhiều cơ hội để được hòa giải với Chúa và đổi mới trong tâm hồn. Qua bí
tích sức dầu bệnh nhân, chúng ta được chữa lành và cũng có thể là cơ hội cuối
cùng để chúng ta ăn năn sám hối. Trong mùa chay, chúng ta được mời gọi đến với
bí Tích giải tội, nơi mà Chúa cho chúng ta một cơ hội để làm một con người mới,
được sống dồi dào trong ân sủng và bình an của Ngài.
No comments:
Post a Comment