Monday, March 24, 2014

¡DOBLE VIDA!



Vivir en un mundo donde hay doble vida, el ideal es que la vida material es para beneficiar la vida espiritual y viceversa. Necesitamos comer y cuidar nuestro cuerpo para sentirnos bien, amar a Dios y servir a su pueblo. Apoyamos a la familia y educamos a los hijos para mejorar la sociedad e iglesia. Celebramos la vida en diferentes formas para alabar la obra de Dios. Al mismo tiempo, nutrimos la vida espiritual en relación con incidencias diarias para encontrarnos con Dios en los demás. Hablamos con Dios sobre nuestras necesidades y nuestros problemas para encontrar la paz en nuestro corazón. Cuando compartimos el pan y vino en la eucaristía, hacemos sacrificios para Dios y compartimos el amor con nuestros hermanos.
 
Necesitamos obtener un equilibrio en la vida donde le damos mayor importancia a lo material. Si pasamos mucho tiempo en la vida material y tratamos de conseguir todas las cosas de este mundo, estamos muy cansados y nunca nos sentimos satisfechos. Cuando fallezcamos, no podremos llevar nada con nosotros. En realidad debemos preocuparnos por nuestra vida espiritual. Por eso, en el tiempo de la Cuaresma, estamos invitados a pasar más tiempo en la vida espiritual para encontrarnos con Dios frecuentemente y meditar en Dios en una manera más profunda.


 San Mateo describe que Jesús tomó consigo a sus discípulos a un monte. Los discípulos entraron en el mundo espiritual muy profundo. Ellos podían ver a Jesús en la imagen de Dios con la luz brillante y gran gloria cuando Jesús se transfiguró.  Ellos estaban llenos de un gran temor, pero estaban muy felices muy cómodos. Estaban en estado de éxtasis. Querían quedarse en ese estado como siempre. Mientras disfrutaban del momento de éxtasis, Jesús se acercó y los tocó. Ellos se levantaron, y no vieron a nadie más que Jesús. ¿Qué pasó? 



Esta situación parece la situación de un hombre que tiene mucha hambre, soñando entrar a un lugar con mucha comida. Va a poner la comida en su boca, de pronto alguien lo despierta. Parece la situación de un chico que está soñando estar con su novia en un lugar muy romántico.  Va a darle un beso lindo, entonces de pronto alguien lo despierta. De mismo modo, los discípulos no querían salir de estado de felicidad con Dios. En verdad, ellos sumergieron en el mundo espiritual pero con el deseo corporal del mundo material que no querían salir de estado de comodidad. Tenían que regresar a la vida real  para continuar su misión en la tierra con desafíos y dificultades.

Cuando disfrutamos de cosas materiales como el dinero, poder, y estado social, no queremos salir de este mundo. No queremos entrar el mundo espiritual con sacrificios, humildad, y pobreza. Como cristianos, necesitamos salir de la vida de comodidad para entrar el desierto con Jesús donde confrontamos tentaciones, desafíos y sacrificios. Todavía presenciamos en el mundo material pero con el deseo de obtener la santidad. Cuando escuchó a Dios, Abrahán salió de su lugar, su familia, parientes, amigos, vecinos, y todas sus pertenencias.

¿Cuál es nuestra zona de comodidad? ¿Podemos dejar nuestras pertenencias materiales para obtener un esfuerzo espiritual?

Friday, March 14, 2014

¿Por qué necesitamos reconciliarnos con nuestros hermanos?



Cuando trabajaba como capellán en el hospital, visité a un hombre muy enfermo. El doctor dijo que él no pudo pasar una noche más. Por eso, su hijo vino para pasar el último momento con su padre. Sin embargo, ese hombre todavía estaba en estado de coma. Cuando hablé con el hijo, sabía que él tenía su mujer pero estaban separados por muchos años porque él cometió una equivocación grave, y su mujer no lo aceptó, no lo perdonó, y se fue a otra ciudad. Yo pedí el número de su mujer, la llamé y le dije la situación de su esposo en el hospital. “Por favor venga” dije yo. Ella vino y entró el cuarto con él. Después 10 minutos de conversación, el esposo murió en paz. Yo estuve muy sorprendido y pregunté a la esposa: “¿qué dijo con él?” Ella respondió: “yo le dije a él, te perdoné y vete en paz.”

Ese hombre esperaba mucho tiempo por un momento de reconciliarse con su mujer, recibiendo el perdón y la paz en su corazón antes de presentarse a Dios. Nosotros también, necesitamos la reconciliación con Dios y con los demás antes de cumplir nuestra vida en la tierra. Por eso, Jesús dijo en el Evangelio de San Mateo que: “deja tu ofrenda junto al altar, y ve primero a reconciliarte con su hermano, y vuelve luego a presentar tu ofrenda.”

En la historia salvadora Dios se reconcilia con su pueblo por muchas veces, por ejemplo: cuando Adán y Eva lo desobedecieron, cuando los Israelitas lo traicionaron adorando el toro de oro en el desierto. Nosotros hemos cometido muchos pecados, pero Dios se reconcilia con nosotros y establece una alianza nueva, un compromiso de amor y perdón con nosotros.   ¿Por qué no podemos reconciliarnos con nuestros hermanos?
 
En 1981, un hombre de Turquía intentó a asesinar al Papa Juan Pablo II en la plaza de San Pedro dentro de la multitud. El Papa tenía una operación muy grave en el hospital, sufrió mucho dolor y una experiencia cercana a la muerte. Le capturaron al hombre y lo pusieron en la cárcel con la sentencia perpetua. Algunos años después el Papa Juan Pablo II vino a la cárcel a tener una conversación larga y reconciliarse con ese hombre. Todo el mundo sabía que el Papa se reconcilió con ese hombre y lo perdonó. El Papa pidió al presidente de Italia para librarle de su sentencia. En ese momento, el hombre lloraba mucho, las lágrimas de arrepentimiento y conversión del corazón. El Papa Juan Pablo II y Papa Juan XXIII están en su camino a la santidad. Su canonización será el 27 de abril este año. 

 En nuestra vida, ¿por qué necesitamos reconciliarnos con nuestros hermanos?
Porque primero Dios se reconcilia con nosotros y nos perdona todos nuestros pecados. Por eso necesitamos reconciliarnos con los demás también. Sin reconciliación, hay más ira, más venganza, más perturbación en el corazón, y más violencia en la familia, la sociedad, y en el mundo. Cuando no podemos hacer una reconciliación, todavía tenemos mucha ira, muchos malos pensamientos, preocupación, y perturbación. Esto causa una energía mala en nuestra vida. Hay una investigación que dice; que esta energía negativa crea una química mala en nuestro cuerpo y causa dolor en la cabeza, presión alta, azúcar en la sangre, y mucha otras enfermedades físicas.

Reconciliación crea la paz en nuestro corazón, y esta paz crea la alegría, el amor, y la felicidad; también crea el espíritu positivo que crea una energía buena para prevenir las enfermedades físicas. Con reconciliación, no tenemos arrugas en nuestra cara. Cada arruga en nuestra cara es cada ira, cada preocupación, y cada perturbación. Con reconciliación, somos jóvenes como siempre en nuestro corazón. Durante los 40 días de Cuaresma, estamos invitados a hacer reconciliación con Dios y con nuestros hermanos. Como cristianos, necesitamos construir puentes de la paz dentro de un mundo violento, vengativo, y dividido. Como el hombre muy enfermo en el hospital que necesitó de la reconciliación y el Papa Juan Pablo que se reconcilió con su asesino en la cárcel, también nosotros necesitamos la reconciliación y el perdón en nuestras vidas para lograr así, la deseada paz que el Mundo necesita.

Sunday, March 9, 2014

Môn Đệ Giê-su!



          Trong năm vừa qua, thế giới đã xảy ra 2 sự kiện rất lớn gắn liền với 2 con người rất nỗi tiếng.  Sự kiện thứ nhất đó là cái chết của vị tổng thống Venezuela, Hugo Chavez. Ông đã được vinh danh bởi biết bao người dân Venezuela. Phe ủng hộ ông đã đến cầu nguyện và xót xa tiễn đưa một vị lãnh đạo quốc gia vừa có tài vừa có đức. Trong suốt thời gian đương nhiệm, ông đã có nhiều chính sách để nâng cao mức sống của người dân nghèo; và tỉ lệ nghèo đói trong quốc gia đã giảm từ 48.6% năm 2002 xuống 29.5% trong năm 2011. Tuy nhiên, ông đã bị rất nhiều người chỉ trích và lên án rằng, ông là người đã làm sụp đổ hoàn toàn hệ thống chính trị quốc gia từ thể chế cộng hòa sang thể chế xã hội; và đã gây chia rẽ trong đảng phái chính trị cũng như cấu kết với những đảng phái xã hội khác.

Sự kiện lớn thứ 2 đó là Giáo Hội công giáo đã bầu chọn được một vị Tân Giáo Hoàng, ĐTC Phanxico đệ nhất. Hàng triệu người Công Giáo và không Công Giáo đã hướng về Vatican với tràn trề hy vọng một Tân Giáo Hoàng tài giỏi và thánh thiện để dẫn dắt con thuyền Giáo Hội và ảnh hưởng lớn lao cho công lý và hòa bình của toàn thế giới. Hàng loạt tin tức và bình luận trong những ngày gần đó cho thấy rằng, mọi người cho dù Công Giáo hay không Công Giáo rất là hài lòng với cuộc bầu chọn lần này. Một vị Tân Giáo Hoàng khiêm nhường, có lối sống giản dị và rất quan tâm tới người nghèo. Khi còn là một Hồng Y, Ngài chọn sống đơn giản trong một căn hộ bình thường; Ngài tự nấu ăn cho chính mình và đi làm việc bằng xe bus. Ngài quan tâm và viếng thăm người nghèo và người bệnh tật thường xuyên. Tuy nhiên, Ngài vẫn đang bị chỉ trích và buộc trách nhiệm bởi một số người Á Căng Đình. Khi ngài còn là Đức Giám Mục của thủ phủ Buenos Aires, ngài đã không lên tiếng để bảo vệ 2 lm Dòng Tên khỏi bị tù đày và tra tấn, khi họ lên tiếng chống đối chế độ độc tài của chính quyền lúc bấy giờ.

Qua 2 sự kiện này, chúng ta tự hỏi rằng, tại sao lại có những chống đối như thế? Chúng ta thấy một điểm chung giữa 2 Vị lãnh đạo này: họ vừa là nhà đại diện cho tôn giáo và cũng là đại diện cho một thể chế chính trị. Cho nên, họ luôn có những phe ủng hộ và những phe chống đối. Vậy, dưới cái nhìn của một người công giáo, chúng ta phải sống và hoạt động như thế nào để chứng tỏ là chúng ta đang sống đức tin công giáo một cách sâu sắc, chứ không phải chỉ là một nhà hoạt động xã hội đơn thuần. Tôi xin mượn đại ý của ĐTC trong bài giảng đầu tiên của Ngài để trả lời cho câu hỏi này. Trong mọi việc chúng ta làm, chúng ta phải tuyên xưng và loan truyền Đức Giê-su Ki-tô là con của một Thiên Chúa sống động. Trong mọi việc chúng ta làm để tuyên xưng Đức Ki-tô, chúng ta phải vác lấy chính thập giá của mình. Nếu chúng ta tuyên xưng DKT mà không ôm trọn thập giá thì chúng ta không phải là môn đệ của Chúa; chúng ta chỉ đơn thuần thuộc về thế gian.

Thông điệp Tin Mừng cho chúng ta thấy rằng, trong vai trò của Chúa Giê-su, Ngài vừa là đại diện cho tôn giáo với lòng nhân từ, xót thương, và tha thứ, nhưng Ngài cũng là người học thấu đáo về luật Môi-sê và giảng dạy khắp nơi về luật này. Những nhà luật sĩ đã mang tới cho Ngài một người đàn bà ngoại tình và yêu cầu ngài xét xử. Họ luôn chống đối Ngài và muốn đưa Ngài vào thế khó xử để rồi lên án và tố cáo người.

Chúng ta thấy rõ rằng, không phải vì sự kích động của thế lực chính trị, mà Chúa Giê-su đã xử phạt ném đá ngay người phụ nữ ngoại tình. Tuy nhiên, Ngài đã tỏ lòng yêu thương và tha thứ cho người đàn bà ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ngài đã tuyên xưng cho chúng ta một Thiên Chúa sống động đang hiện diện, một Thiên Chúa đầy lòng xót thương và một Thiên Chúa vị tha. Vâng! Giê-su đã ôm trọn cây Thánh Giá của mình khi Ngài đối diện với thực trạng này. Ngài có thể bị buộc tội là chống lại luật Mô-sê. Ngài có thể bị xem thường là một người không biết luật. Ngài có thể nhận lãnh cái chết nếu như Ngài xử người đàn bà này vô tội.

Với một câu nói đơn giản nhưng đầy ơn khôn ngoan, “Ai trong các ngươi sạch tội, hãy ném đá chị này trước đi”, Chúa Giê-su đã vạch ra cho đám đông thấy chính cây thánh giá của họ. Tội lỗi, vô tâm, ganh ghét, bảo thủ là những cây thánh giá to lớn của họ. Họ có thể là những nhà làm luật và hoạt động chính trị, nhưng không thể là môn đệ thực sự của Thiên Chúa. Bởi vì họ không loan truyền một Thiên Chúa yêu thương và Tha thứ. Họ không muốn mất công, mất thời gian, và danh dự để đứng về phía những người bị xã hội đàn áp.

Tôi càng thấy lời của ĐTC thật quá sâu sắc, nếu chúng ta không vác lấy thập giá của chúng ta để tuyên xưng Đức Giêsu Kitô, chúng ta chỉ đơn thuần là con người của thế gian. Lời của thánh Phao-lô trong thư gửi tín hữu Philipphe quả thật đã chứng thực điều này: “Tôi coi tất cả mọi sự như thua thiệt trước cái lợi tuyệt vời là được biết Đức Giêsu Kitô, Chúa tôi... không phải do sự công chính của tôi dựa vào lề luật, nhưng do sự công chính bởi tin Đức Giêsu Kitô: sự công chính bởi Thiên Chúa là sự công chính bởi đức tin để nhận biết Người và quyền lực phục sinh của Người.”

Trong cuộc sống, rất nhiều lần chúng ta rơi vào tình trạng khó xử như chúa Giê-su hôm nay. Chúng ta không biết nên dựa theo lý trí luật lệ hay là dựa vào tình cảm và mối quan hệ của ta để xử lý. Đôi lúc chúng ta tổn thương nặng nề lẫn nhau bởi vì chúng ta buộc phải dùng luật lệ để giải quyết. Có những mối bất hòa không thể hóa giải vì luật lệ và nội quy hết sức tàn nhẫn, đã đưa người khác vào bước đường cùng của cuộc đời. Một số người trong chúng ta là người Công Giáo làm việc trong những cơ quan và trụ sở, phải rõ ràng trắng đen với chính sách và luật lệ. Lương tâm của chúng ta áy náy bởi vì việc sử dụng luật lệ đôi lúc đi ngược lại đức tin Công Giáo của chúng ta.

Hôm nay, một lần nữa, chúng ta nhìn lại mẫu gương Chúa Giê-su đối xử với người phụ nữ ngoại tình, chúng ta thấy sự quả quyết của thánh Phao-lô trong việc tuyên xưng niềm tin vào vị Thầy Chí Thánh, chúng ta nên học và xác tín cùng với ĐứcTC Phanxico rằng, tất cả mọi việc chúng ta làm là để tuyên xưng Đức Giê-su Ki-tô với tâm hồn sẵn sàng vác cây thánh giá của sự hy sinh, thiệt thòi, và mất mát. Nếu chúng ta không vác Thánh giá, nói như ĐTC, cho dù chúng có là các Đức Giám Mục, linh mục, Đức Hồng Y, hay Đức Giáo Hoàng, nhưng chúng ta vẫn không phải là những môn đệ của Chúa.